Ác ý nghĩ thầm một phen, Ôn Văn ngồi trên ghế, đeo tai nghe, bắt đầu đọc quyển Cuộc Sống Xanh.
Quyển sách này làm Ôn Văn khá hứng thú, nội dung chủ yếu là nam chính thiết lập kiểu long ngạo thiên vào một ngày đột nhiên phát hiện hành tung của một trong số bạn gái mình có chút kỳ lạ nên đã tìm tới thám tử tư, theo thám tử điều tra thì hắn mới phát hiện, tất cả những người phụ nữ ở xung quanh hắn đều...
Đang đắm chìm trong chuyện xưa, đảo mắt đã qua một tiếng đồng hồ, Chu Kỳ Bái thỏa mãn từ trong phòng đi ra.
Ôn Văn câm nín nói: "Ông không thể nói chuyện trước rồi hãy làm việc à?"
Chu Kỳ Bái lắc đầu nói: "Heo cũng có cấp bách mà, chuyện này không nhịn được."
"À đúng rồi, lần trước ông giúp tôi ngăn cản kẻ kia, cảm thấy thế nào?"
Ôn Văn chỉ thuận miệng hỏi, tuy Ngô Vọng có lẽ đã chết rồi nhưng anh vẫn chú ý tới tin tức về hắn, dù sao thì anh chưa từng tận mắt nhìn thấy thi thể Ngô Vọng.
Chu Kỳ Bái lôi ra một cây đinh dài màu đen, có chút tiếc rẻ nói: "Mánh khóe thì khá nhiều nhưng chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, trong tay có không ít thứ tốt, đáng tiếc tôi chỉ mới cướp thứ này thì hắn đã chạy mất rồi."
Ôn Văn nheo mắt, theo bản năng cách xa cây đinh này một chút, thứ này thật sự quá nguy hiểm.
Ôn Văn nhớ rõ vampire Galil đã bị thứ này đâm chết, Chu Kỳ Bái có thể cướp cái đinh này từ nay Cao Phỏng, xem ra thực lực của Chu Kỳ Bái còn mạnh hơn hắn biểu hiện.
"Trước tiên không nói tới những thứ này, gần đây ông có tin tức gì không?"
Trạm thu nhận sắp nâng cấp, thực lực của Ôn Văn sẽ tăng lên rất nhiều, anh muốn tìm một con quái vật, bắt giải sầu.
Chu Kỳ Bái lắc đầu: "Gần đây thành phố Phù Dung Hà khá là sạch sẽ, quái vật nhạy cảm với nguy hiểm hơn con người rất nhiều, lại còn là sức mạnh tà thần bùng nổ, rồi cường giả cấp Tai Biến, đám quái vật thừa hiểu nơi này rất nguy hiểm."
Ôn Văn nhíu mày, có dự cảm xấu: "Tức là..."
"Tức là không có tin tức gì cả, đám quái vật mạnh một chút đều chạy khỏi thành phố rồi, không muốn ù ù cạc cạc chôn thây ở đây."
Ánh mắt Ôn Văn chăm chú, ý Chu Kỳ Bái là, hắn không sợ tai bay vạ gió!
...
Không thu hoạch được gì rời khỏi nhà Chu Kỳ Bái, Ôn Văn trực tiếp quay về nhà.
Mấy ngày gần đây Hiệp Hội Thợ Săn Phù Dung Hà bị vây trong trạng thái ngừng lại, Lâm Triết Viễn đang tập trung xử lý chuyện khu chung cư hủ hóa.
Phạm vi khu chung cư hủ hóa quá lớn, nếu mặc kệ thì căn bản không thể che giấu được, vì thế bọn họ muốn khôi phục khu đó thành dáng vẻ bình thường.
Đối với vấn đề loại bỏ dấu vết năng lượng của cường giả cấp cao lưu lại, Hiệp Hội Thợ Săn có biện pháp của mình.
Dù sao thì năng lượng của cường giả cấp cao sẽ lưu lại một khoảng thời gian quá rộng, cũng quá lâu, nếu như buông bỏ tất cả những nơi bị ảnh hưởng thì sự tồn tại của người siêu năng sớm đã không thể che giấu được.
Mà ngay cả những nơi Ôn Văn lưu lại năng lượng trước đó cũng được tiến hành xử lý sau khi đã điều tra hoàn tất.
Những việc này không liên quan tới nhóm thợ săn như Ôn Văn, hơn nữa Ôn Văn thoạt nhìn đã bị thương không nhẹ nên Lâm Triết Viễn đã cho anh nghỉ ngơi vài ngày.
Ngoại trừ xuất hiện quái vật cần thiết phải đối phó, bằng không trong khoảng thời gian này sẽ không tìm tới Ôn Văn, vì thế Ôn Văn đang trong trạng thái ăn không ngồi rồi.
Sau khi về nhà, Ôn Văn lập tức vào WC, sau đó từ WC tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Đầu tiên là tiến vào khu Tai Hại, lúc này khu Tai Hại có bốn con quái vật đang trong trạng thái khác biệt.
Đào Thanh Thanh mặc áo ngủ màu hồng bằng tơ tằm nằm trên giường lớn mềm mại nghỉ ngơi, ngủ rất thơm ngon, người thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ không nghĩ cô là một con vampire.
Khắp nơi trong phòng giam Tần Sảng là tay chấn tán loạn, tóc buộc bằng dây thừng, đầu thì treo lơ lửng trên không trung, thoạt nhìn kinh dị dị thường, khác hẳn với dáng vẻ lúc chết, quỷ hồn là loại có tinh thần bất bình thường này, làm gì cũng có khả năng.
Mà khỉ lông quăn đầu chó... nó đang ngủ, nằm trên đống cỏ ngủ tới mức nước mũi phì ra thành bong bóng mà vẫn còn ngáy khò khò, có thể nói là khá vô tâm.
Về phần nhân mã, thấy Ôn Văn thì nó bán quỳ xuống, tỏ vẻ thần phục.
Tộc nhân mã bọn nó tôn kính nhất là kẻ mạnh, chỉ cần có thực lực mạnh mẽ sẽ có được sự thần phục của chúng.
Vì thế ở thế giới trong, hành động thường thấy của nhân mã là làm chó săn cho những nhân vật mạnh mẽ...
"Ừm... không tệ, không tệ, xem ra bọn mày đã thích ứng với cuộc sống trong trạm thu nhận, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, trầm lặng quá lâu sẽ sinh ra ức chế, vẫn nên học tập thì hơn."
Ôn Văn vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của đám quái vật.
"Học tập cái gì?"
Đào Thanh Thanh từ trên giường leo xuống, trừng mắt liếc Ôn Văn rồi đi tới chắn song, tức giận nhìn anh.
Trên người cô chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu hồng, da thịt như ẩn như hiện, thoạt nhìn có vài phần mê người.
Bởi vì Ôn Văn vẫn luôn dùng thể chất vampire nên đãi ngộ đối với nữ giới duy nhất là Đào Thanh Thanh, ngoại trừ không để cô ta thoát ra ngoài thì tất cả những thứ cung cấp đều là hàng tốt nhất.
Lúc ban đầu Đào Thanh Thanh vẫn còn rụt rè, thề sống thề chết sẽ không chịu khuất phục trước sự mê hoặc vật chất của Ôn Văn.
Nhưng chỉ một khoảng thời gian thì Đào Thanh Thanh đã từ bỏ, thái độ đối với Ôn Văn cũng không còn ác liệt như vậy nữa.
Thấy mọi người đều đã tiến tới gần, Ôn Văn chia chồng sách cho Tần Sảng và Đào Thanh Thanh lựa chọn.
Anh không cho khỉ đầu chó lông quăn và nhân mã, bởi vì hai hàng này một là ngôn ngữ không thông, người kia thì... không có chỉ số thông minh để đọc sách.
"Này là cái gì?" Đào Thanh Thanh thực kinh ngạc hỏi.
"Oh... là sách, sách chính là bậc thang tiến bộ của nhân loại, có thể loại bỏ dã tính, tăng trưởng hiểu biết." Ôn Văn nhịn không được nói hươu nói vượn.
Đào Thanh Thanh liếc mắt, cầm một quyển sách tùy tiện lật xem, sắc mặt trở nên khó coi.
"Bảo bọn tôi đọc sách cũng được, nhưng ông có thể tìm loại sách nào thú vị một chút được không? Có một tác giả tên là Huyễn Mộng Liệp Nhân ấy, viết cũng không tệ." Đào Thanh Thanh cố tranh thủ quyền lợi cho mình.
Ôn Văn không quan tâm nói: "Ah, sách này mới là kết tinh trí khôn của nhân loại, tác giả mà cô nói chỉ viết truyện thú vị thôi chứ không có dinh dưỡng, phải đọc nhiều sách đứng đắn một chút thì mới gia tăng hiểu biết, nâng cao chính mình, tôi cũng vì tốt cho mọi người thôi."
Đào Thanh Thanh rất muốn xé nát những thứ này, nhưng nghĩ lại thì mặc dù nội dung số sách này rất khô khan nhưng cũng là thứ duy nhất có thể tiêu khiển thời gian, cô thật sự không nỡ phá hư.
Nhưng ở phòng giam bên cạnh, Tần Sảng là một trạng thái hoàn toàn khác, hắn tùy tiện lật xem vài trang liền xé số sách kia thành mảnh nhỏ, trang giấy rơi vãi đầy dưới đất làm căn phòng giam kia trông lại càng tăm tối kinh khủng hơn.
Thứ quỷ hồn này cho dù không có chuyện gì để làm cũng có thể bảo trì tỉnh táo mấy chục năm mà không hề bị tinh thần thất thường.
Không đúng, tinh thần của chúng sớm đã thất thường rồi, vì thế có buồn tẻ nữa cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu chúng không chịu đọc sách thì Ôn Văn vẫn có cách.
Anh mang ra dàn loa, bắt đầu mở nội dung trong sách, đám quái vật sững sờ, hồn nhiên không biết Ôn Văn rốt cuộc đang làm gì.
Ôn Văn chống nạnh, nói với bốn con quái vật: "Sau này sáng trưa tối nghe một tiếng phát thanh, học tập thật tốt tri thức đó, cố gắng trở thành quái vật hữu dụng của trạm thu nhận."
"Hoạt động này sẽ được lưu truyền như một nét văn hóa trong phòng giam của trạm thu nhận, gọi là 'Quái Vật Học Tập' đi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo